Kinh Thánh: Thi Thiên 103
Chủ đề: Ghi nhớ ơn lành và lòng nhân từ của Chúa
“Đức Giê-hô-va là Đấng nhân từ và hay thương xót” (103:8)
Ngữ cảnh: Thi Thiên 103 là một trong những bài ca ngợi của Đa-vít, được viết không phải để cầu xin, nhưng để khích lệ linh hồn nhớ lại tất cả ơn lành của Chúa. Đây là lời mời gọi từ chính tác giả đến bản thân và mọi tạo vật hãy ca ngợi Đức Chúa Trời vì sự tha thứ, chữa lành, và lòng thương xót đời đời của Ngài. Trong thời Cựu Ước, việc “nhớ lại” các ơn lành là một phần quan trọng của đức tin Y-rơ-ra-ên, giúp dân sự giữ lòng trung tín và sống biết ơn.
Đại Ý: Lòng cảm tạ dâng lên Chúa vì những ơn lành, sự tha thứ, chữa lành và ân sũng không ngừng của Ngài là nền tảng của cuộc đời thờ phượng chân thật của một người con Chúa.
I. Tôn ngợi sự nhân từ và tha thứ của Chúa (c.1–5)
Đa-vít bắt đầu bằng cách nói với chính mình: “Hỡi linh hồn ta, hãy ngợi khen Đức Giê-hô-va.” Việc “tự nhắc” này là cách giữ cho lòng biết ơn luôn tươi mới. Ông liệt kê các phước hạnh cá nhân: tha thứ mọi tội lỗi, chữa lành bệnh tật, cứu chuộc khỏi hư mất, ban ơn và đổi mới sức lực như chim ưng. Những ân phước này không chỉ là vật chất hay thể xác, mà cả tâm linh và linh hồn.
Câu hỏi thảo luận:
- Một lần nữa, kể ra những ơn lành mà Chúa đã làm cho Y-rơ-ra-ên và cho chúng ta?
- Có khi nào mọi điều gì ở trong bạn (ESV: all that is within me) muốn ca tụng Chúa không (c1)? Tại sao Đa-vít phải tự nhắc mình ca ngợi Chúa? Điều đó nói gì về nguy cơ quên ơn?
II. Sự nhân từ vĩnh cửu (c.6–18)
Đa-vít mô tả một Đức Chúa Trời không đối xử theo tội lỗi của chúng ta đáng phải chịu, nhưng giàu lòng thương xót như cha đối với con. Sự nhân từ ấy “từ đời nọ sang đời kia” cho những ai kính sợ Ngài. Hình ảnh so sánh “phương đông xa cách phương tây” nhấn mạnh sự tha thứ trọn vẹn. Điều này củng cố niềm tin cho chúng ta rằng ân điển của Chúa không thay đổi dù hoàn cảnh có biến đổi.
Câu hỏi thảo luận:
- Tội lỗi của dân Y-sơ-ra-ên thật lớn, nhưng Đức Chúa Trời bày tỏ lòng thương xót và ân sũng—Ngài “không đãi chúng tôi theo tội lỗi chúng tôi” (c.10) nhưng là “chậm nóng giận và đầy sự nhân từ” (c.8). Lẽ thật này tác động thế nào đến cái nhìn của bạn về lòng nhân từ của Chúa, nhất là khi nhớ lại sự phản nghịch khủng khiếp của dân qua vụ con bò vàng (Xuất 32:1-6)? [Xuất 34:6-7 ngay sau vụ ấy là lần đầu tiên Chúa tỏ Ngài là ĐCT “nhân từ, thương xót, chậm giận, đầy dẫy ân huệ…” Những lời này lập đi lập lại trong cả kinh thánh – so sánh c.8].
- Bạn hiểu thế nào về hình ảnh “phương đông xa cách phương tây” khi nói về sự tha thứ (c.12)? Lòng thương xót liên tục của Chúa đã ảnh hưởng thế nào đến mối quan hệ của bạn với Ngài (c.13-18).
III. Lời kêu gọi đáp ứng: Hãy ca ngợi Chúa (c.19–22)
Kết thúc bài thi thiên, Đa-vít kêu gọi từ đời sống bản thân ra đến toàn thể thiên binh, muôn vật, và mọi tạo vật để ca ngợi Chúa. Điều này cho thấy lòng cảm tạ thật sẽ tuôn tràn ra và trở thành lời chứng chung. Lời ca ngợi không bị giới hạn bởi con người mà là lời hợp xướng của cả vũ trụ.
Câu hỏi thảo luận:
- Lòng biết ơn cá nhân có thể trở thành nguồn cảm hứng cho cộng đồng thờ phượng thế nào?
- Bạn thường thể hiện lòng cảm tạ Chúa bằng những cách nào trong đời sống hàng ngày?
Kết Luận Bài Học:
- Lòng cảm tạ chân thật bắt đầu từ việc nhớ lại ơn lành và ân huệ của Chúa.
- Khi hiểu sâu về lòng nhân từ của Ngài, ta không thể không ca ngợi và sống biết ơn.
- Cảm tạ không chỉ là một hành động, mà là một lối sống phản ánh mối quan hệ mật thiết với Chúa.
Chia sẻ cá nhân:
- Ơn lành nào của Chúa bạn nhớ nhất và muốn cảm tạ hôm nay?
- Lòng thương xót của Chúa thay đổi cách bạn tha thứ cho người khác ra sao?
- Bạn sẽ làm gì để nuôi dưỡng tinh thần biết ơn mỗi ngày?